Nhân vật Nhàn – dạng chấn thương sinh tạo từ sự hi sinh
Kể từ lúc ông xã “phát điên”, cuộc hôn nhân của Nhàn bỗng chốc trở thành cơn ác mộng. Cứ hễ hôm nào say xỉn hoặc gặp chuyện gì chướng tai gai mắt, thì tối đến Tam lại đốt nhà mình rồi say sưa ngắm ngọn lửa nuốt chửng tất cả. Ấy vậy, Nhàn chẳng hề can ngăn, than trách lấy nửa lời mà vẫn tiếp tục chung sống cùng hắn. Nhàn giống như con thiêu thân lao vào lửa, chấp nhận thú vui điên dại của chồng chỉ để tìm lại hình bóng và nụ cười trên môi anh như thưở còn hạnh phúc: “thằng chồng say sưa đứng ngó mái lá bị lửa ăn rào rào, và con vợ thì đắm đuối nhìn chồng, cả hai không có vẻ gì xa xót”. Nhàn quyết định không bỏ chồng và tiếp sức cho những “chiến công” của anh, đi lấy gỗ dựng lên hết căn chòi này đến căn chòi khác dẫu biết rồi nó cũng cháy rụi trong tay chồng. Sau đó cô cũng lại là người nhẫn nại thu dọn tàn tích sau mỗi trận hỏa hoạn Tam gây ra. Cô làm việc này đến khi không còn đủ sức nữa thì thôi, cuối cùng cô quyết định ở luôn trong đám cháy để ngọn lửa kết thúc sinh mệnh mình cũng là kết thúc tất cả mọi chuyện.
Nhàn vẫn ở bên chồng dù chính mẹ Tam cũng không thể chịu được con mình và khuyên cô bỏ hắn: “Má Tam bảo Nhàn bỏ thằng trời đánh phứt cho rồi. Bây muốn ở vậy thì ở với má, bằng không lấy chồng khác má cũng cúng heo ăn mừng.” Nhàn vẫn chịu đựng Tam, dù kiệt cùng đau khổ nhưng chẳng thể bỏ đi, trong mắt của người ngoài, Nhàn như một con bệnh không thuốc chữa, thế nhưng tình yêu là vậy, tình yêu của Nhàn vẫn vẹn nguyên như vậy - “Con mà bỏ ai cất nhà cho ảnh đốt, lỡ đốt nhà hàng xóm, kỳ lắm.” Thế nhưng cô đâu biết rằng càng dấn thân, càng mong cứu vãn thì Nhàn càng tổn thương. Cho nên chấn thương của Nhàn có thể đặt tên là chấn thương của sự hi sinh với nguồn cơn là tình yêu cô dành cho Tam.
Kết cục của Nhàn “Nhàn đã không chạy ra khỏi đống lửa như mọi khi” là kết cục của những nhân vật chấn thương. Sự tra tấn không hồi kết khiến nhựa sống trong Nhàn ngày một cạn kiệt, mỗi lần Tam đốt thì dòng nhựa sống ấy lại ít đi một chút, để khi quá mệt mỏi, người phụ nữ chọn ở yên trong đám cháy, dâng hiến cho ngọn lửa nốt thứ cuối cùng còn sót lại cho sự tồn tại của một tình yêu đã từng rực rỡ. Cô chịu đựng nỗi đau trong tim để đổi lấy niềm vui cho chồng. Tác giả không kể nhưng tự mỗi người đọc có thể tổng kết nỗi đau của Nhàn. Nó là sự dồn tụ của nỗi đau mất con (tác giả giấu đi nhưng người đọc hoàn toàn có thể nhìn ra được) rồi sự tự trách mình, vì mình mà chồng trở nên như vậy. Nghĩa là Nhàn tự quy kết mọi đổ vỡ và bất hạnh này lên bản thân, tình nguyện gánh vác hết mọi thứ. Ở Nhàn, ta thấy sự hi sinh của người phụ nữ đã đạt đến cực điểm, cô hi sinh vì tình yêu, vì trách nhiệm, nhận lấy sự thiệt thòi và cả cái kết bi kịch. Và cũng bởi hi sinh quá nhiều nên cô phải nhận chấn thương.
Đọc tiếp: Kiểu nhân vật chấn thương Tro tàn rực rỡ và Đốt nhà kho phần 8