Tam chọn cách đốt nhà để chữa lành mình. Trong suốt tác phẩm, Tam đã bán linh hồn cho hỏa thần, ngọn lửa hủy diệt không chỉ là hành động bên ngoài (với căn nhà) mà đã trở thành một phần cơ thể anh (“bụng Tam căng đầy lửa”). Tam vin vào những cái cớ rất tầm thường, hết sức vu vơ, vớ vẩn để mà cố tình phóng hỏa. Chẳng hạn như lí do “chỉ vì Nhàn mệt quá ngủ quên không ngồi chờ bên cửa, chỉ vì con chó hàng xóm sủa dữ quá, và Tam nghĩ “nó khinh ta”, hay vì cái rễ cây me tây gồ lên khỏi mặt đường làm anh ta vấp té.” Và đặc biệt, anh thường “lên cơn tủi thân”, gây tội ác trong những cơn say. Không thể vượt qua nỗi đau mất con, không tìm thấy ý nghĩa cuộc đời, Tam vùi đầu vào khoái cảm phóng hỏa. Tam mê mẩn ngắm nhìn, gặm nhấm những chiến tích của mình. Trong ánh mắt anh ta, giờ chỉ còn ánh lửa huy hoàng, hoàn toàn bỏ qua sự nỗ lực hàn gắn gia đình của người vợ tảo tần: “trong mắt Tam chỉ có đám cháy rực rỡ. Không có Nhàn. Có khi đứng, khi quỳ, giữ một khoảng cách vừa phải với lửa, Tam say đắm, tê mê ngắm chúng cho đến khi những cái lưỡi đỏ khát thèm liếm láp đến mẩu gỗ cuối cùng. Vẻ mặt rạo rực đó là của một con người khác, không còn là thằng Tam nghèo, chịu nhiều mất mát.” Tam dùng lửa để chữa lành cho mình nhưng lại gây ra vết thương đau đớn cho vợ, lại lãnh cảm tra tấn tinh thần Nhàn - người chỉ còn biết thu dọn những tàn tích sau mỗi trận hỏa hoạn, như gói ghém lại mảnh vỡ của cuộc hôn nhân khó có thể cứu vãn.
Lâu nay, ta thường thấy nỗi đau mất con thường được nhìn từ phía người mẹ bởi mẹ chính là người mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, con là một phần cơ thể mẹ. Nhưng ở truyện này tác giả lại tập trung khắc họa điều ấy ở Tam, người cha của đứa trẻ: “Phải khóc được thì tôi đâu có đốt nhà - Tam phân trần, mặt hiền queo xẻn lẻn”. Tam đại diện cho một con người trong giai đoạn khóc thương nhưng không biết xử trí nỗi đau một cách đúng đắn. Anh không chia sẻ cùng vợ mất mát chung mà chọn cách nổi loạn nhằm tìm kiếm nỗi đau lớn hơn để khỏa lấp nỗi mất mát kia. Song khi người đàn ông phóng hỏa, trụ cột của ngôi nhà đã cháy thành tro, người phụ nữ lấy trái tim mình ra làm chất đốt hòng thắp lại chút sáng le lói trong tâm hồn chồng nhưng vô vọng. Tam đốt nhà, nơi có tiếng cười trẻ thơ, chỉ có như vậy, tâm hồn hắn mới thấy khuây khỏa phần nào, nhưng thứ Tam đốt nào chỉ có nhà, cùng thiêu trong lửa là trái tim của Nhàn - người vợ tần tảo của anh.
Đọc tiếp: Kiểu nhân vật chấn thương Tro tàn rực rỡ và Đốt nhà kho phần 4