Thời gian nghệ thuật
Onepiece là một bộ truyện tranh về đề tài phiêu lưu, khám phá nên thời gian nghệ thuật chủ đạo của mạch truyện là thời gian tuyến tính, xen lẫn với những hồi tưởng về quá khứ. Bằng cách kể chuyện theo trình tự thời gian tuyến tính, tác giả đã dần hoàn thiện bức tranh về thế giới cũng như sự trưởng thành của các nhân vật. Thời hiện tại đóng vai trò chủ đạo trong thời gian nghệ thuật của bộ truyện này, thời quá khứ chiếm một phần nhỏ và thời tương lai tuyệt nhiên không xuất hiện. Thời gian trong bộ truyện cũng là thời gian mở, các tình tiết, diễn biến trong mạch truyện diễn ra với rất nhiều những yếu tố bất ngờ, rất khó đoán trước được. Nhìn chung, bởi Onepiece là một bộ truyện tranh dành cho lứa tuổi thiếu niên, do đó dòng thời gian của bộ truyện này không quá khó để nắm bắt. Với trung tâm là nhân vật Luffy – thuyền trưởng của băng hải tặc Mũ Rơm nên thời gian nghệ thuật trong truyện vận động xoay quanh hành trình phiêu lưu của nhân vật này trên biển cũng như sự trưởng thành về nhận thức và đặc biệt là sức mạnh. Theo thời gian, các nhân vật chính càng trở nên mạnh mẽ.
Tuy nhiên, không thể phủ nhận vai trò của thời quá khứ trong thời gian nghệ thuật của bộ truyện này. Nếu như thì hiện tại bộc lộ sức mạnh, sự trưởng thành của nhân vật thì thời quá khứ chính là yếu tố giúp trình bày, lý giải những biến cố, những mâu thuẫn được đặt ra trong bộ truyện, cũng là yếu tố thúc đẩy sự phát triển về suy nghĩ và sức mạnh của nhân vật, có thể ví như là một sự “thức tỉnh” cả về sức mạnh thể chất và sức mạnh tinh thần trong nội tại của nhân vật. Đối với các nhân vật phản diện, sự hồi tưởng về quá khứ là cách để tác giả lý giải về sự sa ngã của nhân vật phản diện, cũng như những hành động xấu xa của các nhân vật này ở hiện tại.
Ta có thể cụ thể hóa sự vận động, trưởng thành trong sức mạnh và tính cách của các nhân vật bằng sơ đồ dưới đây:
Bằng cách sử dụng thời hiện tại và thời quá khứ một cách có chủ đích và linh hoạt, Oda Eiichiro đã vẽ lên một thế giới muôn màu muôn vẻ với những nhân vật muôn màu muôn vẻ, mọi hành động của nhân vật đều mang tính động cơ, không vô thức, khó hiểu mà rất dễ để nắm bắt, rất dễ để thấu cảm. Nếu như các nhân vật chính luôn làm những điều thiện như chiến đấu chống lại cái ác, chống lại sự bất công thì những nhân vật phản diện lại có nhiều cách để trở nên xấu xa. Bên cạnh những nhân vật có bản chất xấu xa như Râu Đen, có những nhân vật phản diện sa ngã không phải do bản chất, mà bởi một sự kiện trong quá khứ tạo nên vết thương không thể chữa lành trong tâm lý làm cho suy nghĩ, tinh thần trở nên lệch lạc như nhân vật Doflamingo, vì người cha không chấp nhận thân phận Thiên Long Nhân cao quý mà chỉ muốn sống như một người dân bình thường để rồi cả gia đình bị xã hội xung quanh ghẻ lạnh và đày đọa, Doflamingo đã giết cha của mình vì cảm thấy bị phản bội. Sau khi giao chiến với Luffy, họ hồi tưởng lại quá khứ, suy nghĩ về mục đích sống và cảm phục trước chiến thắng của nhân vật chính. Motif này đúng với hầu hết các nhân vật phản diện bị Luffy đánh bại.
Đọc tiếp: Không gian và thời gian nghệ thuật trong Onepiece phần 6