Tác phẩm gồm 47 chương, phần lớn được kể qua lời của nhân vật “tôi” - Guy Roland nhưng đan xen ở đó là những chương mang hồ sơ thông tin về các nhân vật Guy gặp gỡ trên hành trình tìm kiếm trí nhớ và những mảnh ký ức rời rạc của những người qua đường: cô con gái nuôi, người đàn bà làm ma nơ canh trong tiệm may, người đàn ông giúp Pedro bán đồ. Chính vì thế, câu chuyện không đơn giản là một cuốn nhật kí hành trình mà đan xen những đối thoại về thân phận con người.
Guy Roland lần đầu xuất hiện trước mắt người đọc với một tự lời giới thiệu thật đặc biệt “Tôi chẳng là gì cả. Chỉ là một cái bóng nhạt màu, chiều hôm ấy, ở ngoại hiên một tiệm cà phê. Tôi đợi cho tạnh mưa, một cơn mưa rào bắt đầu đổ xuống từ lúc Hutte chia tay tôi”. Không phải là một cái tên cũng chẳng phải là một công việc, con người chỉ là một cái bóng mơ hồ. Như thế, ngay từ ấn tượng ban đầu, tôi đã “chào” chúng ta bằng một vẻ ngoài thần bí, khó xác định. Không phải “tôi” cố tình che giấu về mình, mà chính anh cũng chẳng biết gì hơn. Mang dáng dấp một câu chuyện trinh thám, câu chuyên hấp dẫn người đọc không phải vì tác giả cố tình giấu đi những chi tiết quan trọng như các câu chuyện trinh thám ta thường thấy mà vì ngay chính người kể chuyện - người dẫn dắt chúng ta đi vào câu chuyện cũng là một người hoàn toàn mơ hồ. Vì thế theo dõi hành trình đi tìm lại lai lịch bản thân của Guy, người đọc sẽ vui buồn, hồi hộp, rung động theo từng biến cố mà anh trải qua, cùng thở trong không khí của câu chuyện và cùng sống với những trạng huống của nhân vật.
Kể câu chuyện từ ngôi thứ nhất với điểm nhìn bên trong, Patrick đã mở ra trước mắt ta thế giới tâm hồn của những con người bị mất đi ký ức - những tổn thương, những mất mát và cả niềm khao khát mãnh liệt của họ.
Mất đi ký ức rồi được trao cho một tấm thẻ căn cước, có một công việc, có thể nói ông Hutte và văn phòng thám tử chính là điểm tựa cho Guy trong quãng thời gian chơi vơi nhất. Nhưng rồi Hãng đóng cửa, ông chủ nghỉ hưu, điểm tựa biến mất. Khi cánh cửa văn phòng đóng lại, “cái tiếng “cách” kim khí ấy nhói vào tim tôi, đánh dấu chấm hết một giai đoạn dài của đời tôi” và khi ông Hutte bước ra khỏi tiệm cà phê không ngoảnh lại thì “tôi bỗng cảm thấy một cảm giác trống rỗng”. Đó là những cảm xúc rất thật của Guy khi anh biết rằng kể từ giây phút từ biệt đó anh phải bắt đầu lại từ con số 0 tròn trĩnh. Roland bắt đầu hành trình tìm về quá khứ với một cái tên và số điện thoại. “Hắn buông máy đột ngột và mồ hôi chảy dọc hai thái dương tôi. Trước đó, tôi đã uống một ly cognac để lấy can đảm. Tại sao một điều vặt vãnh như quay một số điện thoại lại gây cho tôi bao cực nhọc và lo sợ đến thế?”. Bởi lẽ, khi nhấc ống nghe lên và âm thanh hồi đáp phát ra từ bên kia cũng là lúc chiếc hộp bí mật về quá khứ của nhân vật tôi dần được hé mở. Để trả lời cho câu hỏi “Mình là ai?”, Guy Roland đã đi hỏi từng người, gặp những người Nga di trú với những cái tên xa lạ, từ nhân viên quán bar đến nghệ sĩ dương cầm, từ nhà phê bình ẩm thực đến người làm vườn, từ người thợ may đến người thợ chụp ảnh. Gặp mỗi một người Roland lại được trao cho những manh mối: những hộp bánh bích quy đựng những tấm ảnh cũ kỹ, một mẩu báo, một dòng tin, vài cái tên hay vài dòng địa chỉ. Đi theo những hướng dẫn ấy, Roland bước vào những cuộc gặp gỡ với những người mà anh không hề biết. Đã có lúc, anh rơi vào trạng thái “bối rối”, “chột dạ”,“tim đập thình thịch”, phải “nói hú họa”, “nói phịa” hay trêu đùa để có thể khai thác thông tin từ những con người xa lạ đó. Luôn có những hoài nghi về chính bản thân mình tồn tại trong con người Guy, anh không biết mình người nước nào, Nga hay Pháp, mình bao nhiêu tuổi và người đàn ông trong ảnh có phải là mình không. Bốn lần trong bốn cuộc gặp gỡ, Guy đã đặt những câu hỏi giống nhau cho người mình gặp “Ông không thấy anh ta giống tôi sao?”, “Ông không thấy anh ta giống tôi ư?”, “Bác không thấy anh ta giống tôi ư?”, “Bà nhận ra tôi chứ?” nhưng đáp lại những câu hỏi của anh chỉ là những câu trả lời “không biết”, “không quả quyết”, “không tự tin”. Những cuộc trò chuyện có thể cho Roland biết về những người xung quanh anh ta nhưng tuyệt nhiên về chính bản thân anh thông tin dường như quá ít ỏi. Ký ức của anh giống như những mảnh vụn bị đập vỡ ra trao cho mỗi người một mảnh, rồi đi khắp thế gian, anh cần mẫn đi thu nhặt và ghép lại để thành mình.
Đọc tiếp: Âm vang đối thoại về con người trong Phố những của hiệu u tối phần 3